Đã gần bốn tháng kể từ khi tôi rời quê hương để bắt đầu việc học chữ. Tôi vẫn nhớ câu hỏi của cha tôi: “Con phải ăn nhiều món ăn Việt Nam ở đó, đặc biệt là nước mắm.” Lúc đó tôi nghĩ nó không tệ như mọi người nói.
Họ nói rằng đôi khi họ muốn ăn trong mơ. Mặc dù nghe nhiều người nói điều này nhưng tôi không quan tâm vì nghe nói ở Đài Loan có rất nhiều nhà hàng bán đồ ăn Việt Nam. Chính vì vậy tôi không phải lo lắng gì cả, chỉ cần kiếm một quán ăn là được, trong đầu tôi lúc nào cũng như thế này.
Bây giờ, tôi đã hiểu và thực sự thấm thía món dim sum quê nhà, trong mơ tôi vẫn thấy mình ăn gần chục món: canh chua bông súng, tôm nướng, cá bống kho tiêu, cháo gà chuối, hột vịt lộn … … Tôi nghĩ khi rời quê nhà, ai cũng háo hức với hương vị đậm đà của quê hương và nếu thiếu đi một chế độ ăn ngon gia đình.
Về vấn đề này, ai cũng phải làm việc chăm chỉ để có cơm ăn, áo đẹp, ai cũng đi làm từ sáng đến tối, mong dành dụm được ít tiền gửi về cho gia đình ở Việt Nam. Điều quan trọng là hàng năm phải về quê ăn Tết. Đây cũng là mong ước của những người đang sống, làm việc và học tập xa quê hương như tôi.
Tôi nhớ ngày học đến tận khuya, đói lắm nên thấy ăn nhanh cho bớt đói, có khi gói mì hay vài miếng bánh là xong. Khi tôi ăn no, nước mắt tôi nhòe đi, hai bên má cũng chảy dài. Lúc đó tim tôi như nghẹn lại, vì nhớ tấm ảnh đó ở quê. Những lúc như thế này, tôi thường xới bát cơm nguội, húp với miếng canh cá còn sót lại từ chiều. Ngoài ra, trẻ có thể nhanh chóng tự tìm một quả trứng và kho với nước mắm ngay. Sau đó, cơn đói của tôi sẽ nhanh chóng biến mất sau năm phút, nếu không, tôi sẽ cảm thấy hài lòng nếu quả chuối bị khô.
Trước khi đến lớp mỗi ngày, tôi lo lắng tìm một thứ gì đó. Một chiếc bánh sandwich hoặc bánh hamburger và một cốc sữa ngô nóng là lựa chọn duy nhất của bạn. Nó từng là thứ xa xỉ nhất đối với tôi, nhưng bây giờ làm sao tôi nhớ về quê mẹ.
Tôi nhớ rằng tôi thường ăn vặt vào mỗi buổi sáng trong ảnh. Có mấy con tôm nướng trong bát cơm nguội, ăn xong tự pha cho mình một chén chè nóng hổi, no nê. Lâu dần đã thành thói quen nên mỗi khi nấu cơm nhà, bà ngoại thường thêm vài chén cơm cho những người muốn sáng mai ăn sáng. Nhưng mọi người đã no nê đến trưa. Không biết em thích món rau muống này đến mức nào, ăn vào không thấy no nhưng vẫn muốn ăn. Tôi không thích việc ăn của mình chỉ vì lý do này.
Ký túc xá và trường học ở trên núi và không đông đúc, hầu hết xe buýt là phương tiện di chuyển chính của sinh viên chúng tôi. Tuy nhiên, không phải lúc nào tôi cũng có xe, vì vậy tôi muốn có thêm đồ ăn ở quê.
Nhiều lúc muốn xem online, xem mà nuốt nước bọt. Tôi nghĩ có thể nhiều người không tin, nhưng họ là cha mẹ thật. Tôi là người không thích ăn đồ tây. Khi còn ở Việt Nam, tôi thường đi ăn tối với một số người bạn nước ngoài, thậm chí đi ăn nhà hàng, tôi đều chọn những món quen thuộc hàng ngày như cơm tấm, rau muống xào, canh cá. Không biết đến bao giờ tôi mới được ăn món cá bống kho sả của mẹ, món lòng lợn om sấu của bà ngoại, bún riêu cua chị ba, bún riêu của chị hai … đa phần là đậu hũ ở căng tin trường cấp 2, trứng gà kho. Phương pháp lưu trữ rất khác nhau. Các món canh hoặc rau không có hương vị đậm đà như các món ăn tự làm của chúng tôi. Càng ăn, tôi càng nhớ món ăn Việt Nam. Tôi nghĩ không có hương vị nào, món ăn nào có thể thay thế được hương vị Việt của ba mẹ tôi! -Lam Thị Điểm-Cuộc thi “Yêu Xa” tổ chức từ ngày 11/5 đến 8/6/2015, giải thưởng tối đa 20 triệu đồng. Cuộc thi được tổ chức nhân dịp bộ phim Quyên sắp ra mắt, được chuyển thể từ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Nguyễn Văn Thọ, tác phẩm định hình lại cuộc sống của những người Việt Nam ở nước ngoài rơi vào những toan tính. Rắc rối, hận thù, băng đảng đẫm máu quét tuyết đỏ mùa đông. Phim sẽ được trình chiếu tại các rạp lớn trên toàn quốc vào ngày 19/6.Kiểm tra luật chơi và phần thưởng. Gửi bài nộp của bạn tại đây. Gửi bình luận của bạn về cuộc thi: nguoivietvnexpress@gmail.com
Leave a Reply